MB: Xuất bản năm 1940 trong
tập thơ "Điên"
- tên bài thơ, tên tác giả.
Tb: Câu đầu bài thơ giống như 1
lời chào mời, Vừa mừng vui, vừa
nhẹ nhàng trách móc.
- Giọng thơ êm dụi đằm thắm và
tình tứ.
(trích câu đầu)
- Cảnh ở đây là 1 sáng bình mình
rất đẹp kỉ niệm đó nó sống lại
trông tâm hôn nhà thơ. Nó gắn
với cảnh sắc vườn tược và con
người sứ Hế mộng mơ, Nhừn
ngọn cau, những đầu cau ngời
lên trong nắng mới :
"Nhìn nắng hàng cau nắng mới
lên.
Vườn ai mướt quá xanh như
ngọc "
Sương đêm ướt đẫm cây cỏ hoa
lá non tươi ngời lên bóng lên
dưới ánh mai hồng trông " Mướt
qua".
" Lá trúc che ngang mặt chữ
điền. " Thường thì mặt trái xoan
mặt hoa da phấn mới đẹp nhưng
người con gái mặt chữ điền. Đó
là 1 gương mặt dầy đậm phúc
hậu.
- Có thể mói lá trúc ... Mặt chữ
điền là 1 nét đẹp thường tình, đã
tô đậm nét đẹp của cô gái Huệ
duyên dáng, dụi dàng, kín đáo,
tình tứ nhưng đáng yêu. Khóm
trúc như tỏa bóng xanh mát mẻ,
che chở cho 1 mối tình đang nảy
nở điều này cũng được HMT thể
hiện trong bài thơ "mùa xuân
chín ":
" Thầm thì với ai ngồi dưới trúc.
Nghe ra ý định và thơ ngây"
- Trong khổ thở đầu nhà thơ tả
cau, tả vườn xuân, tả cây trúc, tả
lá trúc, tả thiếu nữ với 1 gam
màu nhẹ thoáng ẩn hiện mơ hồ.
Đặc sắc nhất là 2 hình ảnh so
sánh ẩn dụ:" Xanh như ngọc ....
Mặt chữ điền ".
- Cảnh và người đã khác xa với
khổ thơ 1. Đã là 1 nỗi buồn miên
mang . Ở đây có cảnh trời sông
nước. Một hok gian thoáng đãng
mơ hồ xa xăm giọng thơ ở đây
nhẹ nhành thấm buồn, điệp ngữ
luyến láy gợi lên những vương
vấn mộng mơ. Gió trẳn theo mây,
mà chỉ còn hình ảnh gió theo lối
gió, mây đường mây. Rồi tiếp
theo nhà thơ hỏi ai, ở con đò
trong mộng đang nằm trên bến
sông trăng, sông đã trở thành
dòng sông trăng. Tâm hồn nhà
thơ xao xuyến khi nhìn sông
trăng và con thuyền em hay
thuyền ai, nó vừa thân quen nó
vừa lạ 1 tình yêu kín đáo thơ
mộng, thoáng buồn.
Nhà thơ hoàn toàn đi vào giấc
mộng ở kổ 3.
Khép lại bài thơ là khổ cuối cùng
1 Vĩ Dạ phủ mù sương khói mà
trong thơ đường thường gắn 1
với 1 cố hương. Ở đây sương
khói làm nhòa đi, mờ đi áo em,
nên anh hok nhìn rõ, nhìn mãi
hok ra hình em. Câu thơ đưa ta
vào cõi mộng chập chờn bâng
khuâng. Cái điệp từ mờ khách ai
biết ai tạo nên 1 nhạc điệu sâu
lắng chút buồn mênh mang . Cả
bài thơ nói đến 1 con người xa lạ
trong hoài niệm băng khuâng
nhà thơ luôn cảm thấy hụt hẫng
chơi vơi. Trước 1 mối tình đơn
phương vô vọng mộng ảo. Tuy
nhiên nó có 1 chút hi vọng mông
manh mà tha thiết đang nhạt
nhòa đi cùng sương khói.
KB: Có thể nói HMT đã để lại 1 bài
thơ tình đặc sắc cảnh và người
mộng thực và say đắm và còn
bâng khuâng ngạc nhiên , thẫn
thờ Đây thôn Vĩ Dạ đã để lại tâm
hồn ta cái màu xanh như ngọc
của vườn ai, con thuyền ai trên
bến sông trăng màu trắng của
áo em đang dẫn hồn ta đi vào cõi
mộng niềm sương khói. Của Vĩ
Dạ 1 thời xa vắng.
"Ở đây ..... Đậm đà."
Chắc hẳn bài thơ đây thôn Vĩ Dạ
nói riêng.
BÀi thơ HMT nói riêng sẽ đồng
hành mãi với thời gian, sẽ sống
mãi trong tâm hồn ngươig đọc
mặc dù bài thơ DTVD đó đã cách
chùn ta 70 năm.